Chỉ
Kính Sợ Đức Chúa Trời
“Như
vậy, chúng ta được lấy lòng tin chắc mà nói rằng: Chúa giúp đỡ tôi, tôi không
sợ chi hết. Người đời làm chi tôi được?”
(Hêbơrơ 13:6)
Vì Đức Chúa Trời sẽ không lìa cũng không bỏ chúng ta, chúng
ta nên hài lòng với những sự chúng ta có. Một khi Chúa thuộc về chúng ta, chúng
ta không thể bị bỏ rơi đến nỗi không có một người bạn, một người biết yêu thương,
và một nơi ở. Sự bảo đảm nầy khiến cho chúng ta cảm thấy hoàn toàn độc lập đối với
con người. Ở dưới sự bảo trợ cao như vậy, chúng ta không cảm thấy bị cám dỗ để
khúm núm trước mặt những kẻ cũng là loài người như chúng ta và hỏi xin họ dính
dáng vào cuộc sống của chúng ta; nhưng những gì chúng ta nói chúng ta nói một
cách dạn dĩ và bất chấp sự mâu thuẫn.
Người
nào kính sợ Đức Chúa Trời chẳng có gì để phải lo sợ. Chúng ta nên đứng trong sự
kính sợ ấy đối với Chúa hằng sống hầu cho mọi sự dọa dẫm mà kẻ gây rối kiêu
ngạo nhất sẽ chẳng có chút tác động nào trên chúng ta giống như hơi gió thoảng
qua vậy. Con người trong thời buổi nầy không thể làm nhiều việc nghịch cùng chúng
ta như hắn có thể giống như vị sứ đồ đã viết câu nói trên đây. Đau khổ và đe
doạ nằm ở ngoài lối sống của chúng ta. Giờ đây giáo hoàng không thể thiêu đốt
các khách hành hương nữa. Nếu những kẻ chạy theo các giáo sư giả tìm cách chế
giễu và nhạo báng, chúng ta không lấy làm lạ chi về việc đó, vì con người trong
thế gian này không thể yêu mến dòng giống thiên thượng được. Vậy, sau đó là gì
chứ? Chúng ta phải gánh chịu sự khinh miệt của thế gian. Nó chẳng làm gãy được
cái xương nào. Đức Chúa Trời vùa giúp chúng ta, nguyên chúng ta cứ dạn dĩ; và
khi thế gian nổi cơn thịnh nộ, cứ để cho nó giận dữ, nhưng chúng ta không sợ
nó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét