Thứ Sáu, 31 tháng 7, 2015

KHẪN XIN; ƠN GIẢI CỨU


Khẫn Xin; Ơn Giải Cứu
“Trong ngày gian truân hãy kêu cầu cùng ta: Ta sẽ giải cứu ngươi, và ngươi sẽ ngợi khen ta” (Thi thiên 50:15)

Thực vậy, đây là một lời hứa!

Đây là trường hợp khẫn – "ngày gian truân". Trời tối sầm lúc ban trưa vào một ngày như thế, và từng giờ đồng hồ dường như đen tối hơn một giờ đến trước nó. Khi ấy lời hứa nầy trong thời điểm như vậy: nó được viết ra trong một ngày đầy mây mù.

Đây là lời khuyên phải biết hạ mình: "Hãy kêu cầu cùng Ta". Chúng ta không cần đến lời khuyên: kêu cầu là thói quen thường trực suốt cả ngày và từng ngày một. Có sự tự do để kêu cầu cùng Đức Chúa Trời đúng là một ơn thương xót! Sử dụng ơn ấy luôn thì đúng là khôn ngoan! Chạy đến cầu cạnh loài người quả là dại dột dường bao! Chúa mời chúng ta hãy phó thác trường hợp của mình cho Ngài, và chắc chắn chúng ta sẽ không ngần ngại để làm như thế.

Đây là sự khích lệ có sự tái bảo đảm: "Ta sẽ giải cứu ngươi". Dù gian truân có đến cở nào đi nữa, Chúa chẳng có làm gì khác ngoài các lời hứa giải cứu trọn vẹn, chắc chắn, và phước hạnh. Chính mình Ngài sẽ làm ra sự giải cứu bởi chính bàn tay của Ngài. Chúng ta tin điều đó, và Chúa Ngài tôn cao đức tin.

Đây là kết quả sau cùng: "Ngươi sẽ ngợi khen Ta". A, chúng ta sẽ làm việc ấy cách dư dật. Khi Ngài giải cứu chúng ta, chúng ta sẽ lớn tiếng ngợi khen Ngài; và khi Ngài quyết chắc thực thi công việc ấy, chúng ta hãy khởi sự ngợi khen Ngài ngay lập tức.

HẠ MÌNH XUỐNG; ĐƯỢC NHẮC LÊN


Hạ Mình Xuống; Được Nhắc Lên

“Vậy, hãy hạ mình xuống dưới tay quyền phép của Đức Chúa Trời, hầu cho đến kỳ thuận hiệp Ngài nhắc anh em lên” (I Phierơ 5:6)

Câu nầy có giá trị như một lời hứa: nếu chúng ta hạ mình xuống, Chúa sẽ nhắc chúng ta lên. Hạ mình dẫn đến tôn vinh; đầu phục là con đường dẫn đến sự tôn cao. Cũng chính bàn tay của Đức Chúa Trời ấn chúng ta xuống đang chờ đợi để nhắc chúng ta lên khi chúng ta sửa soạn đón nhận phước hạnh. Chúng ta hạ mình xuống để chế ngự. Nhiều người khép nép trước mặt loài người, tuy nhiên lại bỏ qua sự bảo trợ mà họ có cần; nhưng người nào tự hạ mình xuống dưới tay của Đức Chúa Trời sẽ không thất bại trong việc được giàu có, được thăng hoa, được nâng đỡ, và được yên ủi bởi Đấng rất giàu ơn. Ném bỏ kẻ kiêu ngạo và dấy kẻ khiêm nhường lên chính là thói quen của Đức Giêhôva.


Tuy nhiên, có một thời điểm cho Đức Giêhôva hành động. Giờ đây, chúng ta nên tự hạ mình xuống, thậm chí trong khoảnh khắc hiện tại nầy; và chúng ta buộc phải giữ y như thế dù Chúa có tra bàn tay đau khổ lên chúng ta hay không!?! Khi Chúa sửa phạt, chấp nhận sự sửa phạt với sự đầu phục hoàn toàn là bổn phận đặc biệt của chúng ta. Nhưng khi Chúa tôn cao chúng ta, sự ấy chỉ có thể đến "đúng kỳ", và Đức Chúa Trời là vị quan án giỏi nhất trong ngày và giờ ấy. Có phải chúng ta sốt ruột kêu xin phước hạnh không? Chúng ta có muốn được nhắc lên không phải lúc không? Chúng ta đang làm gì ở đây? Chắc chắn chúng ta chưa thực sự hạ mình xuống, hoặc chúng ta sẽ chờ đợi với sự bình tỉnh đầu phục. Vậy, chúng ta hãy làm đi.

Thứ Năm, 30 tháng 7, 2015

PHƯỚC HẠNH GIÁNG TRÊN SỰ NHỎ NHOI


Phước Hạnh Giáng Trên Sự Nhỏ Nhoi

Ngài sẽ ban phước cho những kẻ kính sợ Đức Giê-hô-va, hoặc nhỏ hay lớn đều cũng vậy (Thi thiên 115:13)

Đây là một lời cổ vũ cho những ai đang ở trong chỗ hạ mình và có địa vị. Đức Chúa Trời của chúng ta có một sự xem xét rất giàu ơn cho người nào nhẹ cân với tài sản nhỏ, có một chút tài năng, ảnh hưởng nhỏ, Đức Chúa Trời quan tâm đến những việc nhỏ trong sự sáng tạo và thậm chí ưu ái đối với loài chim sẻ trong sự đáp đậu của chúng trên mặt đất. Không một việc gì là nhỏ đối với Đức Chúa Trời, vì Ngài hay sử dụng những đại biểu vô nghĩa cho sự thành tựu các ý định của Ngài. Nguyện kẻ nhỏ giữa vòng loài người tìm kiếm ơn phước của Đức Chúa Trời giáng trên tình trạng nhỏ nhoi của mình, và người sẽ tìm được địa vị gọn nhẹ của mình rồi trở thành một người được phước.


Giữa vòng những người biết kính sợ Chúa thì có kẻ lớn người nhỏ. Một số là con trẻ, và nhiều người khác là những tay giềng giàng. Nhưng hết thảy những người nầy đều được phước. Đức tin nhỏ là đức tin được chúc phước cho. Hy vọng trong sự run sợ là hy vọng được phước. Từng ân điển của Đức Thánh Linh, mặc dù còn trong trứng nước, mang lấy một phước hạnh bên trong nó. Hơn nữa, Chúa Jêsus đã mua cả người lớn kẻ nhỏ kia với cùng dòng huyết quí báu, và Ngài đã dấn thân để bảo toàn bầy chiên con cũng như những con chiên đã trưởng thành. Không một người mẹ nào bỏ lờ đứa con của mình vì nó nhỏ; mà nầy, nó nhỏ chừng nào, thì bà mẹ ấy càng chăm sóc nó thật dịu dàng hơn. Nếu có bất kỳ sự thiên vị nào với Chúa, Ngài không sắp xếp họ là "lớn và nhỏ" mà là "nhỏ hay lớn đều cũng vậy".

Thứ Ba, 28 tháng 7, 2015

ĐƯỢC PHƯỚC TRONG THÀNH


Được Phước Trong Thành
“Nếu ngươi nghe theo tiếng phán của Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi, nầy là mọi phước lành sẽ giáng xuống trên mình ngươi. Ngươi sẽ được phước trong thành, và được phước ngoài đồng ruộng” (Phục truyền luật lệ ký 28:2-3)

Thành phố thì có đủ thứ hết, và người nào phải đi đến đó mỗi ngày thì nhận ra đấy là một nơi của ăn mặc và nhậu nhẹt lu bù. Ở đó đầy sự dộn dựt ồn ào, nhộn nhịp, và công việc vất vả; phần nhiều là thử thách, mất mát, và nhiều lo toan. Nhưng đi đến đó với ơn phước thiêng liêng gạt qua một bên góc cạnh khó khăn của nó; còn lại đó với ơn phước tìm thấy khoái lạc trong mọi bổn phận cùng sức lực tương xứng với các đòi hỏi của nó.

Một ơn phước trong thành sẽ không làm cho chúng ta nên cao trọng, nhưng nó sẽ giữ chúng ta trong chỗ đàng hoàng; có thể nó không làm cho chúng ta giàu có, nhưng nó sẽ giúp chúng ta sống trung thực. Dù chúng ta là phu khuân vác, hay thư ký, hoặc quản lý, hay doanh nhân, hoặc thẩm phán, thành phố sẽ cung ứng cho chúng ta nhiều cơ hội cho sự hữu dụng. Đúng là đánh bắt cá tốt ở chỗ có bầy cá, và đấy là chỗ đáng mong mỏi làm việc cho Chúa chúng ta ở giữa nhiều đám dân đông. Chúng ta phải ưa thích nơi yên tĩnh của cuộc sống thôn dã hơn; nhưng nếu được kêu gọi đến thành phố, chúng ta sẽ thích nơi đó hơn vì có chỗ cho năng lực của chúng ta.


Hôm nay, chúng ta hãy trông mong những việc tốt lành vì cớ lời hứa nầy, và hãy khiến sự lo toan của chúng ta có được lỗ tai rộng mở ra đối với tiếng phán của Chúa và một bàn tay sẵn sàng lo liệu công việc Ngài. Sự vâng lời đem lại phước hạnh. "Trong việc tuân giữ các điều răn của Ngài luôn có phần thưởng lớn".

ĐỔI TÊN


Đổi Tên
“Đức Giê-hô-va phán rằng: Trong ngày đó ngươi sẽ gọi ta là: Chồng tôi, và sẽ không gọi ta là: Chủ tôi nữa. Vì ta sẽ cất tên của các tượng Ba-anh khỏi miệng nó; và không ai nói đến tên chúng nó nữa” (Ôsê 2:16-17)

Ngày ấy đã đến. Chúng ta xem Đức Chúa Trời của chúng ta chẳng khác gì Baanh, vị chúa tể và là ông chủ mạnh sức của mình, vì chúng ta không sống dưới luật pháp mà là dưới ân điển. Giờ đây chúng ta nghĩ đến Đức Giêhôva, Đức Chúa Trời của chúng ta, là Ishi của chúng ta, là chồng yêu dấu của chúng ta, là Chúa của chúng ta trong sự yêu thương, là da thịt của chúng ta trong mối ràng buộc quan hệ thiêng liêng. Chúng ta không phục vụ Ngài với ít sự vâng phục, nhưng chúng ta hầu việc Ngài vì một lý do cao cả và đáng trân trọng hơn. Chúng ta không còn run rẩy ở dưới cây roi của Ngài mà vui mừng trong tình yêu thương của Ngài. Nô lệ được đổi thành con cái và lao dịch đổi thành khoái lạc.


Có phải như thế với bạn không, hỡi độc giả yêu dấu? Có phải ân điển cất bỏ sự sợ hãi và tình yêu thương được lồng ghép vào? Chúng ta sống phước hạnh dường bao trong một kinh nghiệm như thế! Giờ đây, chúng ta gọi ngày của Chúa là vui thích, và thờ phượng không bao giờ là mệt nhọc. Cầu nguyện giờ đây là một đặc ân, và ngợi khen là một ngày vui vẻ. Vâng lời là thiên đàng; dâng mình cho lý tưởng của Đức Chúa Trời là một đại tiệc. Vì thế mọi sự đều trở nên mới. Miệng của chúng ta đầy dẫy với ca hát và tấm lòng chúng ta đầy dẫy với âm nhạc. Phước hạnh thay là Ishi thiên thượng của chúng ta từ nay cho đến đời đời.

Chủ Nhật, 26 tháng 7, 2015

ĐƯỢC PHƯỚC NGOÀI ĐỒNG RUỘNG


“Được Phước Ngoài Đồng Ruộng”

“được phước ngoài đồng ruộng” (Phục truyền luật lệ ký 28:3)

Y-sác rất được phước khi ông đi dạo lúc xế chiều và đang suy gẫm. Thường thì Chúa gặp gỡ chúng ta khi chúng ta chỉ có một mình! Mấy cái hàng rào và cây cối sẽ làm chứng cho sự vui mừng của chúng ta. Chúng ta tìm kiếm phước hạnh ấy một lần nữa.

Cũng một thể ấy, Bô-ô rất được phước khi ông lo gặt hái mùa màng của mình, và các thợ gặt của ông đã gặp gỡ ông với những lời chúc phước. Nguyện Đức Giêhôva ban sự thịnh vượng cho hết thảy những ai lái xe máy cày! Từng nhà nông có thể dùng lời hứa nầy mà giục giã Đức Chúa Trời, một khi người ấy thực sự vâng theo tiếng phán của Giêhôva Đức Chúa Trời.

Chúng ta ra đồng để lao động như tổ phụ A-đam đã làm; và kể từ khi lời rủa sã giáng trên đất qua tội lỗi của A-đam thứ nhứt, tìm kiếm một ơn phước qua A-đam thứ nhì đúng là một sự yên ủi rất lớn.

Chúng ta ra đồng để lao động, và chúng ta được phước trong niềm tin cho rằng Chúa sẽ chúc phước cho sự lao động ấy và ban cho chúng ta sức khỏe, là thứ mà chúng ta sẽ sử dụng cho sự vinh hiển của Ngài.

Chúng ta ra đồng để nghiên cứu thiên nhiên, lời chúc phước thiêng liêng sẽ thánh hóa chúng cho sự sử dụng cao nhất tri thức về loài thọ tạo thấy được bằng mắt thường.


Ít nhất chúng ta ra đồng để chôn cất người chết của chúng ta; phải, nhiều người khác tới phiên họ đưa chúng ta đến nghĩa trang ở ngoài đồng. Nhưng chúng ta đã được phước, dù khóc than bên phần mộ hoặc đang nằm ngủ trong đó.

LỜI HỨA ĐỜI ĐỜI


Lời Hứa Đời Đời
“Ta sẽ cưới ngươi cho ta đời đời; ta sẽ cưới ngươi cho ta trong sự công bình và chánh trực, nhân từ và thương xót. Phải, ta sẽ cưới ngươi cho ta trong sự thành tín, và ngươi sẽ biết Đức Giê-hô-va” (Ôsê 2:19-20)

Đính hôn cùng Đức Giêhôva! Đúng là một vinh dự và vui mừng! Hỡi linh hồn Ta, có phải Chúa Jêsus quả thực thuộc về ngươi bởi sự hạ mình đính hôn của Ngài không? Thế thì, hãy dùng sự đời đời để đánh dấu cho lễ đính hôn ấy. Ngài sẽ không bao giờ phá vở đính ước của Ngài đâu, một linh hồn hiệp với chính mình Ngài trong những ràng buộc hôn nhân, ly dị là điều sẽ trở nghịch với linh hồn ấy.

Ba lần Chúa phán: "Ta sẽ cưới ngươi". Đúng là cách nói chồng chất lên nhau để đưa ra đính ước! Sự công bình đến để làm cho giao ước ra hợp pháp; không một ai có thể ngăn càn được mọi lời nguyền hợp pháp nầy. Mọi điều lệ mang tính phán xét gắn liền với sắc lệnh của giao ước: không một ai có thể nhìn thấy sự dại dột hay sai lầm trong giao ước ấy. Những lời bảo đảm đầy tình yêu thương cho thấy đây là một sự hội hiệp của tình yêu, vì không có tình yêu thì cưới xin là vòng nô lệ chớ không phải là phước hạnh. Đồng thời, sự thương xót mỉm cười và thậm chí cất tiếng lên hát hò nữa; phải, nó tự nhân rộng mình thành "ơn thương xót" vì cớ ân sũng dư dật trong sự hội hiệp thánh nầy.

Sự thành tín là bản hộ tịch và ghi chép sự hôn nhân, và Đức Thánh Linh phán: "Amen" với bản hộ tịch hôn nhân đó y như Ngài hứa dạy cho tấm lòng đính ước biết mọi sự hiểu biết thiêng liêng có cần cho số phận cao cả của nó, Đúng là một lời hứa!

Thứ Sáu, 24 tháng 7, 2015

TUYỆT ĐỐI KHÔNG CÒN NHỚ TỚI NỮA


Tuyệt Đối Không Còn Nhớ Tới Nữa
“Ta sẽ chẳng còn nhớ đến tội lỗi gian ác của chúng nó nữa” (Hêbơrơ 10:17)

Theo giao ước đầy ơn nầy, Chúa đối xử với dân sự của Ngài giống như thể họ chưa hề phạm tội vậy. Về mặt thực tế, Ngài quên hết mọi quá phạm của họ. Tội lỗi đủ loại Ngài xử lý giống như thể chúng chưa hề xảy có, giống như thể chúng đã bị bôi xóa khỏi ký ức Ngài hoàn toàn. Ôi, đúng lạ phép lạ của ân điển! Đức Chúa Trời ở đây xử sự như thế trong một số phương diện chắc chắn là bất khả thi đối với Ngài. Lòng thương xót của Ngài làm ra nhiều phép lạ trỗi hơn nhiều phép lạ khác.


Đức Chúa Trời của chúng ta giờ đây bất chấp tội lỗi của chúng ta vì sự hy sinh của Chúa Jêsus đã phê chuẩn giao ước. Chúng ta có thể vui mừng trong Ngài mà không sợ rằng Ngài sẽ bị chọc giận nghịch cùng chúng ta vì cớ mọi quá phạm của chúng ta. Hãy xem đi! Ngài đặt chúng ta vào giữa vòng con cái Ngài; Ngài tiếp nhận chúng ta như hạng người công bình; Ngài lấy làm vui thích nơi chúng ta giống như thể chúng ta là hạng người thánh khiết trọn lành vậy. Thậm chí Ngài còn đặt chúng ta vào chỗ đáng tin cậy; khiến chúng ta trở nên những người canh giữ sự vinh hiển của Ngài, hạng người được ban cho những mão miện quí giá, hạng quản gia của Tin Lành. Ngài kể chúng ta là xứng đáng và ban cho chúng ta một chức vụ; đây là minh chứng cao nhứt và đặc biệt nhứt, ấy là Ngài không còn nhớ tới tội lỗi của chúng ta nữa. Dầu khi chúng ta tha thứ cho kẻ thù, chúng ta lại rất chậm tin cậy Ngài; chúng ta thiếu thận trọng khi xét phải tin cậy Ngài. Nhưng Chúa quên mọi tội lỗi chúng ta và đồi xử với chúng ta giống như thể chúng ta chưa bao giờ mắc phải sai lầm. Hỡi linh hồn ta, đây quả đúng là một lời hứa! Hãy tin theo lời hứa ấy và sống phước hạnh.

Thứ Hai, 20 tháng 7, 2015

TỪ GIỜ SẼ KHẢ QUAN HƠN


Từ Giờ Sẽ Khả Quan Hơn

“Dầu ta đã làm khổ ngươi, song ta sẽ chẳng làm khổ ngươi nữa” (Nahum 1:12)

Có một giới hạn cho đau khổ. Đức Chúa Trời ban nó ra, rồi Đức Chúa Trời cất nó đi. Có phải bạn thở dài rồi nói: "Khi nào thì mới kết thúc?" Hãy nhớ rằng đau khổ của chúng ta chắc chắn và sau cùng sẽ kết thúc khi cuộc sống khốn khổ đời nầy qua đi, Chúng ta bình tỉnh chờ đợi và kiên nhẫn chịu đựng ý chỉ của Chúa cho tới lúc Ngài đến.

Đồng thời, Cha chúng ta ở trên trời sẽ dẹp bỏ cây roi khi ý định của Ngài đã làm xong việc của nó. Khi Ngài gạt bỏ hết mọi sự rồ dại của chúng ta, sẽ chẳng còn có vấp ngã nữa. Ồ, nếu đau khổ được gửi đến để thử nghiệm chúng ta, sự khoe khoang của chúng ta sẽ làm vinh hiển cho Đức Chúa Trời, nó sẽ kết thúc khi Chúa khiến chúng ta làm chứng cho sự vinh hiển Ngài. Chúng ta không muốn đau khổ rời đi cho tới chừng nào Đức Chúa Trời tước khỏi chúng ta mọi vinh quang để rồi chúng ta có thể phục sự Ngài.


Hôm nay sẽ là một ngày "rất bình tịnh". Ai biết được không bao lâu nữa những làn sóng thạnh nộ cuồn cuộn kia sẽ nhường chỗ cho biển lưu ly, và loài chim biển đang bay nhịp nhàng trên làn sóng dịu dàng kia? Sau cơn hoạn nạn lâu dài sự rủa sã đã bị treo lên, và lúa mì đã chất vào kho. Chúng ta có thể, trước khi nhiều giờ trôi qua, sống vui vẻ y như chúng ta đã buồn rầu. Chẳng có gì khó cho Chúa khi đổi đêm thành ngày. Ngài bủa giăng mây ra dễ dàng y như làm cho bầu trời kia được thông thoáng. Chúng ta hãy cứ vững lòng. Phải thấy khả quan hơn trước đó. Chúng ta hãy hát lên halêlugia cho thật đúng âm điệu.

Chủ Nhật, 19 tháng 7, 2015

TRƯỚC VÀ TRONG SỰ KÊU CẦU


Trước Và Trong Sự Kêu Cầu

"Ta sẽ nhậm lời họ trước khi kêu cầu ta; họ còn nói, ta đã nghe rồi"  (Êsai 65:24).

Ngài nhậm lời cách nhanh chóng! Đức Giêhôva lắng nghe chúng ta trước khi chúng ta kêu cầu và thường nhậm lời chúng ta với một tư thế cũng nhanh y như thế. Nắm bắt được mọi nhu cần và lời cầu xin của chúng ta, Ngài tể trị sắp đặt trước khi nhu cần phát sinh cách thực sự, Ngài đã tiếp trợ cho điều đó rồi, trước khi thử thách tấn công chúng ta, Ngài đã trang bị cho chúng ta chống lại cuộc công kích đó. Đây là sự nhanh chóng của việc toàn tri, và chúng ta rất hay nhìn thấy công việc ấy lộ ra. Trước khi chúng ta mơ thấy hoạn nạn sẽ xảy đến, sự yên ủi mạnh mẽ có cần để nâng đỡ chúng ta một khi hoạn nạn xảy đến. Đúng là chúng ta đang có một Đức Chúa Trời hay nhậm lời cầu nguyện!


Vế thứ hai chỉ ra máy điện thoại. Mặc dù Đức Chúa Trời đang ngự ở trên trời và chúng ta đang ở dưới đất, tuy nhiên Ngài dựng nên thế giới của chúng ta, giống như chính Lời của Ngài, Ngài di động thật nhanh chóng. Khi chúng ta cầu nguyện, chúng ta nói thẳng vào lỗ tai của Đức Chúa Trời. Đấng Trung Bảo đầy ơn của chúng ta ngay lập tức trình mọi lời cầu xin của chúng ta, và Đức Chúa Cha cao cả lắng nghe chúng và mĩm cười đối với những lời cầu xin đó. Cầu xin như thế nầy thật là long trọng! Người nào biết mình có lỗ tai của Vua các vua, lẽ nào không cầu xin thật là nhiều chứ? Ngày nay tôi sẽ nhơn đức tin mà cầu nguyện, không những lòng tôi tin rằng Chúa sẽ lắng nghe tôi, mà tôi còn được lắng nghe; không những sự cầu xin của tôi được nhậm, nhưng tôi có sự trả lời rồi. Lạy Chúa Thánh Linh, xin giúp đỡ con trong việc nầy!

Thứ Sáu, 17 tháng 7, 2015

XỨNG ĐÁNG VỚI SỰ VINH HIỂN


Xứng Đáng Với Sự Vinh Hiển

“Đức Giê-hô-va sẽ ban ơn-điển và vinh hiển” (Thi thiên 84:11)

Ân điển là thứ mà chúng ta có cần ngay lúc bây giờ đây, và ân ấy cần phải được ban ra cách rời rộng kìa. Có gì rời rộng hơn một sự ban cho chứ? Hôm nay, chúng ta sẽ nhận lấy ân điển có tính cách nâng đỡ, thêm sức cho, làm nên thánh, thỏa lòng. Ngài đã ban ân điển ra mỗi ngày cho tới lúc bây giờ, và cả cho tương lai nữa, ân điển ấy vẩn đầy đủ luôn. Nếu chúng ta có chỉ một ít ân điển thôi, lỗi lầm hầu như nằm về phía chúng ta; vì Chúa không phải là túng thiếu đâu, Ngài cũng không chậm ban hiến ân ấy trong sự dư dật. Chúng ta có thể cầu xin thật nhiều như chúng ta mong muốn và không e sợ một sự từ chối. Ngài ban bố cách tự do và không trách cứ chi hết.

Chúa sẽ không ban cho vàng, nhưng Ngài sẽ ban cho ân điển: có thể Ngài không ban lợi lộc, nhưng Ngài sẽ ban cho ân điển. Chắc chắn Ngài sẽ gửi thử thách đến cùng chúng ta, nhưng Ngài sẽ ban cho ân điển thêm vào đó với tỉ lệ thích đáng. Chúng ta có thể bị gọi đi lao động và phải chịu khổ, nhưng với sự kêu gọi ân điển sẽ đến với mọi sự có cần.


Đúng là một "cứu cánh" có trong câu gốc trên -- "và vinh hiển!" Chúng ta tuy không cần sự vinh hiển, và chúng ta thấy mình không xứng đáng với sự vinh hiển đó; song chúng ta sẽ có sự vinh hiển ấy theo đúng trình tự. Sau khi chúng ta đã ăn bánh của ân điển, chúng ta sẽ uống rượu của sự vinh hiển. Chúng ta phải nếm trải sự thánh khiết, chính là ân điển, sự thánh khiết nhất trong mọi sự, chính là sự vinh hiển. Những lời lẽ nầy và sự vinh hiển là đủ để khiến cho một người phải nhảy cởn lên vì sự vui mừng. Một chút nữa thôi – một chút nữa thôi, và rồi được vinh hiển cho đến đời đời!

HÃY CỨ VỮNG LÒNG


"Hãy Cứ Vững Lòng"

Các ngươi sẽ có sự hoạn nạn trong thế gian, nhưng hãy cứ vững lòng, ta đã thắng thế gian rồi! (Giăng 16:33)

Lời lẽ của Chúa là đích thực trong sự hoạn nạn. Tôi có phần trong đó nên chẳng chút nghi ngờ. Cái dụng cụ đập lúa không được treo lên cây cột kia, tôi cũng không mong rằng dụng cụ ấy sẽ bị gạt qua một bên bao lâu tôi nằm dài trên sân đạp lúa. Làm sao tôi thấy như mình đang ở nhà khi ngụ trong xứ của kẻ thù, vui vẻ trong khi bị tù đày, hoặc an nhàn trong đồng vắng chứ? Đây chẳng phải là chỗ yên nghỉ của tôi đâu. Đây là chỗ của lò lửa, và lò rèn, và búa đẻo. Kinh nghiệm của tôi phù hợp với lời lẽ của Chúa tôi.

Tôi lưu ý chỗ Ngài bảo tôi "hãy cứ vững lòng". Than ôi! Tôi thường có khuynh hướng ngã lòng. Tâm thần của tôi mau trầm hẳn xuống khi tôi hết sức cố gắng. Nhưng tôi không nhượng bộ đối với cảm xúc nầy. Khi Chúa tôi bảo tôi hãy cứ vững lòng, tôi không dám chùng xuống bao giờ.


Đâu là sự bàn luận mà Ngài dùng để khích lệ tôi? Tại sao, đây chính là chiến thắng của Ngài. Ngài phán: "Ta đã thắng thế gian rồi". Trận chiến của Ngài còn nghiệt ngã nhiều hơn chiến trận của tôi. Tôi kháng cự chưa đến nỗi đổ huyết ra. Tại sao tôi ngã lòng chứ? Hãy xem, hỡi linh hồn ta, kẻ thù đã từng đắc thắng kìa. Tôi đánh trận với một kẻ thù đã bị đánh rồi. Hỡi thế gian, Chúa Jêsus đã đánh bại ngươi; bởi ân điển Ngài sẽ thắng hơn ngươi một lần nữa trong tôi. Vì lẽ đó, tôi sẽ cứ vững lòng và tôn vinh Chúa đắc thắng của tôi.

Chủ Nhật, 12 tháng 7, 2015

TRÁNH ĐỪNG VẤP


Tránh Đừng Vấp

“Con sẽ bước đi vững vàng trong đường con, và chân con không vấp ngã” (Châm ngôn 3:23)

Phải nói như thế, nếu chúng ta đi theo đường lối khôn ngoan và thánh khiết chúng ta sẽ được bền giữ trong đó. Người nào đi dọc theo xa lộ lúc ban ngày thì đang ở dưới một sự bảo hộ nào đó. Nghĩa là, có một con đường cho từng người một, ơn kêu gọi thích đáng của người trong cuộc sống, và nếu chúng ta bước đi kỉnh kiền trong sự kính sợ Đức Chúa Trời ở đó, Ngài sẽ bảo vệ chúng ta tránh mọi sự ác. Có thể chúng ta không du hí xa hoa, nhưng chúng ta sẽ bước đi cách yên ninh. Có thể chúng ta không chạy nổi giống như lớp người trẻ tuổi, nhưng chúng ta có khả năng bước đi như hạng người nhơn đức.

Mối nguy hiểm lớn nhất của chúng ta nằm ở trong lòng mình: bàn chơn yếu ớt của chúng ta có khuynh hướng hay vấp ngã lắm. Chúng ta hãy cầu xin để có thếm sức lực về mặt đạo đức để có thể thắng hơn xu hướng vấp ngã kia. Có người vấp ngã vì họ không nhìn thấy hòn đá trên lối đi: ân điển thiêng liêng giúp chúng ta lượng trước tội lỗi và vì thế phải tránh né nó. Chúng ta hãy nài xin lời hứa nầy và tin cậy nơi Ngài là Đấng gìn giữ kẻ được chọn của Ngài.
Than ôi! Thiệt hại tồi tệ nhất của chúng ta là sự vô ý vô tứ của chính chúng ta, nhưng ngược lại điều nầy Chúa Jêsus đã đặt chúng ta vào sự canh chừng của chính chúng ta, Ngài phán: "Hãy tỉnh thức và cầu nguyện".


Ồ, hãy cầu xin cho có ân điển bước đi trong ngày nầy mà chẳng có sự vấp chơn nào! Chúng ta không vấp ngã là chưa đủ đâu; chúng ta phải kêu nài xin đừng để bị một lần vấp chơn nhỏ nhặt nhất, một phải hãy tôn kính Ngài "là Đấng có quyền giữ chúng ta không bị vấp ngã".

Thứ Tư, 8 tháng 7, 2015

SỰ ĐÓNG TRẠI CỦA THIÊN SỨ


Sự Đóng Trại Của Thiên Sứ
Thiên sứ Đức Giê-hô-va đóng lại chung quanh những kẻ kính sợ Ngài, và giải cứu họ (Thi thiên 34:7)

Chúng ta không nhìn thấy các thiên sứ, song họ có thể nhìn thấy chúng ta và bấy nhiêu là đủ rồi. Có một Thiên Sứ Giao Ước rất quan trọng, Ngài không nhìn xem chúng ta yêu đương đâu, và mắt Ngài luôn luôn nhìn chăm vào chúng ta cả ngày lẫn đêm. Ngài có một đạo binh các thiên sứ thánh dưới quyền Ngài, và Ngài khiến các sứ nầy trở thành những nhân vật quan sát các thánh đồ Ngài và canh chừng họ tránh mọi tật xấu. Nếu ma quỉ khiến chúng ta phải trở nghịch, những thiên sứ sáng láng đó khiến chúng ta phải phục vụ.


Hãy chú ý là Chúa của các thiên sứ không đến và đi rồi chỉ cho chúng ta biết những lần thăm viếng thoáng qua, song Ngài và đội binh của Ngài đang đóng trại quanh chúng ta. Trung tâm của đội binh cứu rỗi là chỗ những kẻ đang sinh sống, lòng tin cậy của họ đang đặt nơi Đức Chúa Trời hằng sống. Trại quân nầy vây quanh những kẻ có lòng trung tín hầu cho họ không bị tấn công từ bất cứ phía nào trừ phi quân nghịch có thể xuyên qua được các giao thông hào của Chúa các thiên sứ. Chúng ta có một sự bảo hộ cố định, một sự quan sát thường trực. Được canh giữ bởi các sứ giả của Đức Chúa Trời, chúng ta sẽ không thấy kinh ngạc bởi những lần đột kích thình lình cũng không bị nuốt trọng bởi các thế lực áp đảo kia. Sự giải cứu được hứa cho nằm trong câu nầy – sự giải cứu bởi Tướng Đạo Binh sự cứu rỗi của chúng ta, và sự giải cứu đó chúng ta sẽ nhận được thật nhiều lần cho tới chừng nào chiến cuộc đã hoàn tất và chúng ta đổi bãi chiến trường thành nơi yên nghỉ.

Thứ Ba, 7 tháng 7, 2015

CA ĐOÀN "CÁC NÚI"


Ca Đoàn “Các Núi”

“Hỡi trời, hãy hát! Hỡi đất, hãy vui mừng! Hỡi các núi, hãy lên tiếng hát xướng! Vì Đức Giê-hô-va đã yên ủi dân Ngài, cũng thương xót kẻ khốn khó” (Êsai 49:13).

Những sự yên ủi của Đức Giêhôva thật ngọt ngào thay, không những bản thân các thánh đồ sẽ ca hát khi được yên ủi, mà thậm chí các từng trời và đất cũng sẽ cất tiếng lên bát bài ca đó nữa. Khiến cho ngọn núi cất tiếng lên hát thì phải làm một việc gì đó cả thể lắm; tuy nhiên vị tiên tri đang triệu tập cả một ca đoàn gồm “các núi”. Liban, và Siriôn, và những ngọn núi cao của Basan và Môáp, Ngài sẽ khiến cho chúng phải cất tiếng lên hát vì cớ ân sũng của Đức Giêhôva ban cho Siôn của chính Ngài. Nguyện chúng ta không xem núi non kia là điều khó khăn, thử thách, mầu nhiệm, và lao động trở thành các dịp để ngợi khen Đức Chúa Trời chúng ta? "Hỡi các núi, hãy lên tiếng hát xướng!"


Lời lẽ ngợi khen nầy, Đức Chúa Trời chúng ta sẽ thương xót kẻ khốn khó của Ngài, có một tràng chuông ngân gắn kết với lời ngợi khen đó. Hãy lắng nghe tiếng nhạc của chúng -- "Hãy hát!" "Hãy vui mừng!" "Hãy lên tiếng hát xướng". Đức Giêhôva sẽ khiến dân sự Ngài được phước vì cớ tình yêu không phai của Ngài. Ngài sẽ không để cho chúng ta phải buồn rầu và hồ nghi; Ngài đòi hỏi từ chúng ta sự thờ phượng của những tấm lòng  biết tin cậy. Ngài không làm cho chúng ta thất vọng: tại sao chúng ta lại thở dài hay hờn dỗi giống như thể Ngài đã làm chúng ta thất vọng chứ? Ồ, hãy trỗi tiếng đàn du dương lên! Ồ, còn về âm giọng, hãy như âm giọng của chêrubin ở trước ngôi của Ngài!

Thứ Bảy, 4 tháng 7, 2015

CÓ PHẢI CON CÁI MỚI ĐƯỢC VÀO KHÔNG?


Có Phải Con Cái Mới Được Vào Không?
“Ta sẽ đổ Thần ta trên dòng dõi ngươi, và phước lành ta trên những kẻ ra từ ngươi” (Êsai 44:3)

Con cái của chúng ta theo tự nhiên thì không có Thánh Linh của Đức Chúa Trời, như chúng ta hay thấy. Chúng ta thấy nhiều điều nơi chúng khiến phải đâm lo về tương lai của chúng, và điều nầy hướng chúng ta đến với sự cầu nguyện thống thiết. Khi đứa con đặc biệt trở nên ngoan cố, chúng ta kêu la với Ápraham: "Ồ, chớ chi Íchmaên được sống trước mặt Ngài!" Chúng ta chẳng chóng thì chày sẽ nhìn thấy con gái của chúng ta An-ne hơn là bực hoàng hậu. Câu nầy sẽ khích lệ nhiều cho chúng ta. Câu đó theo sau lời lẽ: "Đừng sợ, hỡi Giacốp, tôi tớ ta", và lời ấy sẽ trục xuất mọi nỗi lo sợ của chúng ta.

Chúa sẽ ban cho Thánh Linh của Ngài; sẽ ban cho cách dư dật, Ngài dốc đổ Linh ấy ra; Ngài ban bố Linh ấy thật hiệu quả, để rồi sự ban cho ấy sẽ trở thành một ơn phước đích thực và đời đời. Dưới sự dốc đổ thiêng liêng nầy, con cái của chúng ta sẽ tiến lên phía trước, và "đứa nầy sẽ nói, tôi thuộc về Chúa; còn đứa kia sẽ tự gọi mình theo danh của Giacốp".


Đây là một trong những lời hứa liên quan tới những gì Chúa đã đòi hỏi. Vào một thời điểm nào đó, có phải chúng ta sẽ không cầu nguyện cho dòng dõi của mình với một tư thế thật đặc biệt không? Chúng ta không thể ban cho chúng tấm lòng mới, song Đức Thánh Linh thì có thể; và người ta dễ khẫn khoản cầu xin Ngài. Cha cao cả lấy làm vui nơi những lời cầu xin của những người làm cha làm mẹ. Có phải chúng ta có những đứa con yêu dấu đang ở ngoài hòm giao ước không? Chúng ta đừng yên nghỉ cho tới chừng chúng ta bị bàn tay Chúa bịt miệng mình lại.

Thứ Năm, 2 tháng 7, 2015

CHUYÊN GIA TÌM KIẾM


Chuyên Gia Tìm Kiếm

“Chúa Giê-hô-va phán như vầy: Nầy, chính ta, tức là ta, sẽ kiếm chiên ta, ta sẽ tìm nó ra” (Êxêchiên 34:11)

Điều nầy Ngài thực hiện ngay lúc đầu tiên khi tuyển dân Ngài giống như bầy chiên lạc không nhìn biết Đấng Chăn hay ràng chiên. Kỳ diệu làm sao! Đức Giêhôva đã tìm ra những kẻ được chọn của Ngài! Chúa Jêsus là Đấng Chăn hay tìm kiếm cũng như là Đấng Chăn hay giải cứu thật tuyệt vời. Mặc dù phần nhiều trong số những kẻ Cha Ngài đã ban cho Ngài đã đến gần với cổng địa ngục như họ có thể, tuy nhiên qua việc tìm kiếm Chúa phác hiện ra họ rồi kéo họ đến trong ân điển. Ngài đã tìm ra chúng ta: chúng ta hãy có hy vọng tốt lành cho những ai được đặt vào tấm lòng chúng ta trong sự cầu nguyện, vì Ngài cũng sẽ tìm ra họ nữa.


Chúa lặp lại tiến trình nầy khi có chiên nào trong bầy của Ngài bị lạc khỏi đồng cỏ lẽ thật và sự thánh khiết. Họ có thể sa vào sai lầm trầm trọng, tội lỗi đáng buồn rầu, và sự cứng lòng thật đáng buồn; tuy nhiên Chúa là Đấng đã trở nên một sự bảo đảm cho họ đối với Cha của Ngài, sẽ chẳng có ai trong số họ sẽ chịu khổ đến mức phải hư mất đâu. Bởi sự khôn ngoan và ân điển, Ngài sẽ theo đuổi họ trong đất ngoại bang, trong những chốn khó nghèo, trong hang hố tối tăm, trong sâu thẳm của thất vọng; Ngài sẽ không để lạc mất một người nào trong số những kẻ mà Đức Chúa Cha đã ban cho Ngài. Tìm kiếm, giải cứu tất cả các bầy là việc danh dự với Chúa Jêsus, không có một ngoại lệ nào hết. Đúng là một lời hứa cần phải nài xin, nếu trong giờ nầy tôi bị buộc phải kêu la: "Tôi đã lạc mất giống như con chiên lạc mất kia!"