Thứ Ba, 29 tháng 9, 2015

KÍNH SỢ CÓ CHỖ CỦA NÓ


Kính Sợ Có Chỗ Của Nó

“Người nào hằng kính sợ luôn luôn lấy làm có phước thay” (Châm ngôn 28:14)

Kính sợ Chúa là sự khởi đầu và là nền tảng của mọi tôn giáo chơn thật. Nếu không có một sự tôn sùng và kính sợ trang trọng dành cho Đức Chúa Trời sẽ chẳng có chỗ đứng cho những đức tính tuyệt vời hơn. Người nào mà linh hồn người không thờ lạy sẽ không hề sống trong sự thánh khiết.

Người có phước là người cảm thấy sợ [ghen tương] mình làm gì đó sai trái. Còn cái sợ [thánh khiết] không những tìm kiếm trước khi nó nhảy, mà còn ngay cả trước khi nó dịch chuyển nữa kìa. Đây là sự lo sợ phạm sai lầm, sợ bỏ bê nhiệm vụ, sợ phạm tội. Nó sợ bạn bè trật đường rầy, nói năng ba phải, và hay thắc mắc. Điều này không làm cho một người ra tồi tệ, song nó mang phước hạnh đến cho người. Người canh thận trọng thì có phước hơn người lính nằm ngủ nơi chốt gát của mình. Người nào nhận định được điều ác và thoát khỏi nó thì có phước hơn kẻ bất chấp bước tới rồi bị huỷ diệt.

Sự kính sợ Đức Chúa Trời là một ơn trong chỗ thầm lặng dẫn người ta đi trên một con đường đã chọn, trong con đường đó có ghi như sau: "Không có con sư tử nào ở đó, cũng không có thú dữ ăn thịt nào xuất hiện ở đó". Việc lo sợ sự xuất hiện của điều ác là một nguyên tắc có tính cách luyện lọc, nó giúp cho một người, nhờ quyền phép của Đức Thánh Linh, để giữ cho áo xống mình không bị ô uế từ thế gian. Vua Salômôn đã thử cả hai thứ: sống theo thế gian và sự kính sợ thánh khiết: ở cái nầy ông tìm thấy sự hư không, còn ở cái kia ông tìm được sự phước hạnh. Chúng ta không nên lặp lại sự thử nghiệm của ông ấy mà chi, chỉn nghe theo sự kết luận của ông ấy mà thôi.
.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét