Thứ Hai, 29 tháng 2, 2016

KHÔNG CÓ LÝ DO GÌ ĐỂ HỔ THẸN CẢ


Không Có Lý Do Gì Để Hổ Thẹn Cả

“Đừng sợ chi; vì ngươi sẽ chẳng bị hổ thẹn” (Êsai 54.4)

Chúng ta sẽ chẳng hổ thẹn về đức tin của chúng ta. Những kẻ hay chỉ trích bơi móc có thể tấn công Kinh Thánh là chỗ mà chúng ta đặt lòng tin của mình trên đó, nhưng mỗi năm Chúa sẽ làm cho nó ra rõ ràng hơn là trong Quyển Sách của Ngài không có một sai trái, không có dư thừa, và không có thiếu sót. Là một người tin Chúa thì chẳng có gì phải lo cả; đức tin duy nhìn xem Chúa Jêsus là một mão triều thiên vinh hiển đội trên đầu của bất cứ người nào và tốt hơn là một ngôi sao trên ngực áo của người.

Chúng ta sẽ không bị hổ thẹn về sự trông cậy của chúng ta. Ngay cả như Chúa đã phán dạy. Chúng ta sẽ được quan tâm, đứng đầu, được phước, và yên nghỉ. Chúa chúng ta sẽ đến, và khi ấy những ngày than khóc của chúng ta sẽ qua đi. Chúng ta sẽ được vinh hiển dường bao trong Chúa là Đấng trước hết ban cho chúng ta sự trông cậy sống và rồi ban cho chúng ta những gì chúng ta đã trông đợi!


Chúng ta sẽ không hổ thẹn về tình yêu của chúng ta. Chúa Jêsus hiện diện với chúng ta hoàn toàn đáng yêu, và không bao giờ, không bao giờ, chúng ta sẽ phải hổ thẹn bởi vì chúng ta đã dâng tấm lòng phục theo Ngài. Bối cảnh Đấng Yêu Dấu vinh hiển chúng ta Ngài ngự đến xưng công bình cho những kẻ thuộc về Ngài sốt sắng nhất với Ngài. Không một người nào sẽ đổ lỗi cho những người tuận đạo đã chịu chết vì Ngài. Khi những kẻ thù của Đấng Christ sẽ khoác lấy với sự xem khinh cho đến đời đời, những người yêu mến Chúa Jêsus sẽ thấy mình được tôn vinh bởi hết thảy những hữu thể thánh khiết, bởi vì họ đã chọn sự sỉ nhục Đấng Christ thay vì những báu vật xứ Ai Cập.

Thứ Sáu, 26 tháng 2, 2016

BAN ĐÊM KHÓC LÓC; BUỔI SÁNG VUI MỪNG


Ban Đêm Khóc Lóc; Buổi Sáng Vui Mừng

“Vì sự giận Ngài chỉ trong một lúc, còn ơn của Ngài có trọn một đời: Sự khóc lóc đến trọ ban đêm, nhưng buổi sáng bèn có sự vui mừng” (Thi thiên 30:5)

Một lúc ở dưới cơn thạnh nộ của Đức Chúa Cha dường như rất là lâu, tuy nhiên một lúc đó chỉ là khoảnh khắc mà thôi. Nếu chúng ta làm buồn Thánh Linh Ngài, chúng ta không thể kiếm được nụ cười của Ngài; nhưng Ngài là một Đức Chúa Trời sẵn sàng tha thứ, và Ngài đã sớm gạt qua một bên mọi ký ức về lầm lỗi của chúng ta. Khi chúng ta yếu đuối và sẵn sàng ngã chết vì cái cau mày của Ngài, sự ưu ái của Ngài đặt sự sống mới vào trong chúng ta.

Câu này có một nốt móc đơn khác. Ban đêm khóc lóc của chúng ta sớm đổi thành buổi sáng đầy sự vui mừng. Ngắn ngủi là dấu hiệu của sự thương xót trong giờ sửa phạt của người tin Chúa. Chúa yêu thương không sử dụng cây roi đối với kẻ được chọn của Ngài; Ngài bung ra một hoặc hai cái tát, rồi mọi sự qua đi; phải, rồi sự sống và sự vui mừng, sẽ theo sau cơn giận và sự khóc lóc, thực hiện sự phục hồi rất nhiều dành cho nỗi buồn đem lại sự ích cho.

Hỡi lòng ta, hãy đến, hãy khởi sự thốt lên những tiếng halêlugia của ngươi! Khóc lóc không có suốt cả dêm đâu, nhưng hãy lau đi những giọt nước mắt khi biết rõ buổi sáng sẽ hiện đến. Những giọt lệ là hạt sương đem lại sự tốt lành cho chúng ta giống như những tia nắng của ban mai. Giọt lệ làm sạch đôi mắt để nhìn thấy Đức Chúa Trời trong ân điển của Ngài và khiến sự hiện thấy về ơn ưu ái của Ngài ra quí báu hơn. Một đêm buồn rầu cung ứng mấy cái bóng của hình ảnh bởi đó những chỗ nổi bật sẽ tạo ra nét phân biệt. Và cả bức tranh sẽ rất rõ nét.


Thứ Năm, 25 tháng 2, 2016

KHÔNG HỀ BỊ PHÂN CÁCH RA KHỎI ĐỨC CHÚA TRỜI


Không Hề Bị Phân Cách Ra Khỏi Đức Chúa Trời

“Còn ai sống và tin ta thì không hề chết. Ngươi tin điều đó chăng?(Giăng 11:26)

Vâng, lạy Chúa, chúng con tin điều đó; chúng con sẽ không bao giờ chết. Linh hồn chúng con có thể bị phân cách ra khỏi thân thể của chúng con, và đây là một cách chết; nhưng linh hồn của chúng con sẽ không bao giờ bị phân cách đối với Đức Chúa Trời, đây mới là cái chết thật – cái chết bị đe dọa đối với tội lỗi – án chết là cái chết tồi tệ nhất sẽ có. Chúng con tin chắc điều nầy nhất, vì ai có thể phân rẽ chúng con ra khỏi tình yêu của Đức Chúa Trời ở trong Đức Chúa Jêsus Christ Chúa chúng con? Chúng con là chi thể trong Thân của Đấng Christ; liệu Đấng Christ có chịu để mất đi các chi thể trong Thân của Ngài sao? Chúng con đã dính díu với Chúa Jêsus; há Ngài chịu để và ở góa sao? Việc ấy là không thể. Có một sự sống bên trong chúng con không có khả năng bị phân cách ra khỏi Đức Chúa Trời: phải, và Đức Thánh Linh đang ngự trong chúng con, và thế thì làm sao chúng con chết được chứ? Chúa Jêsus, chính mình Ngài, là sự sống của chúng con, và vì lẽ đó không có sự chết nào hết cho chúng con, vì Ngài không thể chết một lần nữa. Trong Ngài chúng con đã chết cho tội lỗi một lần rồi, và bản án vốn không thể thi hành lần thứ hai. Bây giờ chúng con đang sống, và sống cho đến đời đời. Phần thưởng công bình là sự sống đời đời, và chúng con chẳng có gì khác hơn sự công bình của Đức Chúa Trời, và do đó có thể đòi hỏi từng phần thưởng cao nhất.


Sống và tin, chúng con tin rằng chúng con sẽ sống và tận hưởng. Vậy nên chúng con hướng về phía trước với sự bảo đảm đầy đủ rằng sự sống của chúng con là an toàn trong Đầu hằng sống của chúng con.